Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

ÔNG TÔI


NHỚ QUÊ
Không biết tự bao giờ tôi đã gặp người Ông xa quê với những nỗi nhớ thương cảnh xưa người cũ. Lần dấu theo những bài tự sự về quá khứ một thời xa vắng của Ông đã làm tôi nhớ đến những hình ảnh quê hương mà giới trẻ chúng tôi đã quên bật trong thời đại bây giờ.
“Quê tôi nghèo lắm ai ơi!
Mùa đông thiếu áo, mùa hè thiếu ăn”.
Những ai đã từng được đọc bài viết của ông trên Blog Nguyễn Như Khoa…hay trên tập bút Nhớ Làng được Ông xuất bản trong thời gian gần đây sẻ không thể nào quên Hình ảnh ngôi đình làng,Bến ngã ba, Miếu âm hồn, Ngôi mều ngài, những phương thức sinh hoạt từ tiếng nói, tập tục, cách ứng xử, lễ hội, tín ngưỡng đến cách ăn mặc, lời ru, tiếng hát… được Ông nói rõ trong từng bài viết đầy nỗi nhớ hiện lên với những màu sắc tươi mới khác với những nét vẽ cũ kỹ xưa kia mà cũng chẵng ai phát hiện ra.
       Tôi thấy Ông miệt mài với những thông tin những bài viết mà người xưa ghi chép lại, Nổi nhớ quê hương đã thôi thúc Ông phải cố gắng viết hết những gì mình đang còn nhớ, đang còn yêu thích và muốn truyền lại cho con cháu muôn đời sau.
Tôi đã từng nghe cô giáo giảng bài về nổi nhớ quê hương của các thi sỉ nhưng chưa bao giờ  tôi nghe người dân nào ở quê tôi nói về Ông và kỷ niệm tuổi hoa niên của Ông. Không phải ai cũng nói lên sự nhớ quê da diết như Ông nhưng tôi biết Nhớ quê là một cảm xúc rất đổi quên thuộc mà mỗi người khi xa quê đều mơ về nơi chôn nhau cắt rốn, Quê hương thật gần gủi, thân thương mà người đi xa hương hay người ở lại khi nghe nhắt đến đều im lặng để suy nghỉ: “Quê hương là chùm khế ngọt…”
       Tình cảm của Ông tôi cũng phần nào hiểu được qua những lần gặp mặt trực tiếp hay những lần trò chuyện qua mail. Ông đã làm cho tôi thấy mình thật nhỏ nhoi giữa cuộc đời, Chỉ biết sống cho hiện tại mà quên đi những gốc rể xưa kia của tổ tiên. Tôi nghĩ mình thật ngốc ngếch khi chỉ biết cho thực tại. Ông thường bảo tôi: “Cháu phải cố gắng học thật tốt, có thời gian nên tìm hiểu lịch sử quê hương, về những thông tin ngày xưa để truyền lại cho mọi người”.
       Khi nghe đến đây tôi phấn khởi vô cùng ước gì mình có thể làm điều gì đó để lứa tuổi chúng tôi có thể thấy được sự đổi mới của quê hương. Những lần Ông vào quê là những lần tôi mơ được tâm sự với Ông dài dài để học hỏi nhưng thời gian như một sự thật khó nói thành lời…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét