Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

BÁNH CHƯNG NGÀY TẾT













GỬI MẸ YÊU THƯƠNG


Xuân về tết đến, không phải ngẫu nhiên mà ai cũng nhớ chiếc bánh chưng xanh, ai cũng muốn bày tỏ lòng thành kính tổ tiên, lòng hiếu thảo mẹ cha. Người Việt luôn tự hào về trí tuệ, về giá trị văn hóa tinh thần và một quan niệm nhân sinh - Trời đất vuông tròn trong chiếc bánh chưng xanh.
Với tôi chiếc bánh chưng xanh đã trở thành máu thịt theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

         Mỗi độ xuân về tết đến, tôi mãi thấy mình thơ dại, nhớ thuở ấu thơ ngồi bên bà đốt lửa nấu bánh chưng xanh, đón đợi giao thừa. Bập bùng trong ánh lửa, mấy đứa cháu nhỏ say sưa nghe bà kể chuyện “Lang Liêu”. Chiếc bánh chưng xanh tự ngàn xưa đã giúp Lang Liêu đoạt giải nhất, vượt lên tất cả những sơn hào hải vị quý giá nhất trên đời giành lấy ngôi vua.
Nhớ mãi câu chuyện Lang Liêu, nhớ mãi tuổi ấu thơ, nhớ chiếc bánh chưng xanh của mẹ chất đầy kỷ niệm, mang nặng cuộc sống hiện tại và là đôi cánh tương lai cho tôi bước vào đời.
Ngày còn bé theo cha ra ruộng đi dăm lúa, mẹ bỏ vào giỏ chiếc bánh chưng. Cả quảng đời cấp sách, trong chiếc cặp nhỏ của tôi bao giờ cũng có một ngăn dành cho chiếc bánh chưng của mẹ. Khi bước vào giảng đường đại học, giữa phố phường đầy rẫy những nhà hàng từ bình dân đến sang trọng, tôi đơn lẻ một mình kết bạn cùng chiếc bánh chưng xanh.
Mãi đến tận bây giờ là giáo viên đi làm gần nhà, buổi sáng đến trường tôi vẫn là người bạn vong niên thuở ấy – chiếc bánh chưng xanh.
Tôi nhớ hoài lời Ông nội dặn “Dù nghèo khéo cũng nên danh”. Ông Nội mất rồi, tôi trở thành giáo viên nơi vùng quê nghèo heo hút. Tôi đem chuyện cổ tích đời mình “Chiếc bánh chưng xanh”, kể cho lũ học trò bé bỏng, nghe xong chúng nó khóc vì cảm động. Các đồng nghiệp cũng cảm thông chia sẻ, mẹ tôi người đàn bà nghèo bán bún ở chợ Hải Hòa tần tảo nuôi con ăn học nên người.
Bánh chưng mẹ gói khéo lại ngon, theo cách nói thời thị trường là đã thành “thương hiệu”, nhờ thế mà mẹ tôi người đàn bà nghèo - một mình nuôi ba đứa con trai gái đủ đầy thành “sức dài vai rộng”

           Chiếc bánh chưng là hồn thiêng non nước Việt bốn ngìn năm, người gói bánh phải mang trong mình lòng thành kính tổ tiên ông bà, lòng biết ơn mẹ cha như trời đất mới làm nên chiếc bánh tự thuở “Lang Liêu”.
Tôi khôn lớn từng ngày và mãi mãi không quên chiếc bánh chưng xanh của mẹ.
Mấy vần thơ này con xin dâng tặng mẹ kính yêu:


Con đi khắp nẻo cuộc đời
Chưa buông ra khỏi ngôi nhà tuổi thơ
“Nhà xanh vách lá lạc tre
Gieo đậu trồng hành thả chú lợn con”
***
Chuyện bà chiếc bánh ngày xuân
“Lang Liêu nối nghiệp vua Hùng ngàn sau ...”
***
Mẹ rằng con nhớ chữ “thầy”
Đừng vương toan tính sang giàu đua tranh
Đời nghèo gói bánh chưng xanh
Tảo tần chợ quán nuôi con học hành
***
Tháng năm khôn lớn trưởng thành
Mẹ còn nặng gánh thương con làm thầy
Đường xa vất vả bao ngày
Đói lòng giở bánh mẹ già ra ăn
Đời bà … đời mẹ … đời con
Gói chung chiếc bánh tròn vuông đất trời.

       Mẹ tôi là bà tiên hiền diệu, chiếc bánh chưng xanh là tất cả những phép màu mẹ dành cho tôi.
       Cảm ơn Tết đã cho tôi được viết những lời “Yêu thương mùa xuân” và bày tỏ tấm lòng mình đối với mẹ kính yêu.

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

TA & XUÂN



Ta vắt buồn lên vai
Dong thuyền ra bể rộng
Theo tình anh sông dài
Ta dắt buồn đi chơi
Hôn môi người bất hạnh
Hôn má đời lao lung

Anh ơi!
Tình xuân thắm
Bạc tóc còn xanh lòng
Ta hát cùng trời rộng
Tình cơ hàn
Mộng trong.

XUÂN ĐẾN



Xuân đến bên thềm anh có hay
Có nghe hơi ấm phủ bàn tay
Có nghe trong gió lời réo rắt
Và nghe thương nhớ rót thật đầy…?
Xuân đến bên thềm anh biết không
Xuân ươm thơm sắc má em hồng
 
Cho tiếng tình tự trong thanh vắng
Gởi đến bên người những nhớ mong
Xuân đến đây rồi anh hỡi anh
Hãy nghe mây gió lượn tung tăng
Hãy nghe chim én vu vơ hát
Và khúc ân tình sáng long lanh
Xuân đến đem về bao ước mong
Ru trong hương nắng áng tơ nồng
Đôi chân anh bước, em cùng bước
Theo ánh xuân hồng đến trăm năm.

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

QUẢNG TRỊ QUÊ MÌNH


Ai về Đông Hà, ai qua Cam Lộ
Ai về Gia Độ, ai đến Gio Linh
Ai về Triệu Phong Quảng Trị quê mình
Cho em nhắn gưỉ chút tình nhớ thương
Nem chợ Sải, vải La Vang
Khoai quán Ngang, dầu tràm Đại Nại
Khoai từ Trà Bát, quạt Chợ Sòng
Cá bống Bích La, tôm đồng Mai Lĩnh
Trầu nguồn Khe Gió, thơm Bồ Bản
Nghệ vàng An Lộng, gạch Trí Bưu
Gánh mít chợ Cùa, gánh dưa chợ Bạn
Chung một chuyến đò, qua bán về buôn
Gặp nhau đây gói muối đùn cơm
Thương nhau vì bởi quê hương một nhà
Hải Lăng bán cháo vạt giường
Đứng mơ mùi ném, ngồi thương mùi hành
Mai Trường Phước, nước độc Kim Long
Gạo Phước Điền, chiêng Sắc Tứ
Cá bống Bích La, thịt gà Trà Lộc
Môn độn An dôn, tôm đồng Mai Lĩnh
Cỗ Trung Đơn, thơm Bồ Bản
Bánh ít Đạo Dầu, nguồn trầu Khe Gió
Nghệ vàng An Lộng, xôi nóng Hải Thành
Nắng Đông Hà, đàn bà Hội Yến.

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

MÙA THI CUỐI



Mùa thi cuối đã về rồi
Lòng nghe bối rối bồi hồi xót xa
Ngày sang đêm đến đi qua
Bài thi dày cộm . Ngủ gà không hay
  Ngoài vườn hoa báo chia tay
Trổ bông lác đác lá bay trong chều
Ngày thi em mơ ước nhiều
Điểm cao, tốt nghiệp như điều mẹ mong
Đền ơn cha đã dày công
Cho con áo trắng tuổi hồng ngát hương.

VỘI VÃ

 

Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng. Ngoại trừ việc cùng danh tánh và sống chung dưới một mái nhà, hai cha con hầu như chẳng có điểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc, còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.

         Một buổi sớm tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng cây liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.

       - Từ từ thôi, con ạ! – người cha bảo – Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.

      - Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn – anh con trai cãi.

      Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chổ ngồi của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.

      Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:

    - Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.

    - Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. Con trai ông càu nhàu.

     - Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chổ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.

      Chàng trai trẻ càng sốt ruột tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã chú và anh tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:

     - Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - người con nói.

      - Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.

      - Chẳng lẽ bố không biết quí thời giờ à? Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.

      - Ồ bố quí thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.

      Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ chật hẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo – thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy rằng hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao.

      Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đỗ xe lại.

      - Chúng ta sẽ ngủ lại đây – ông thở dài.

      - Từ giờ về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa – anh con trai tức tối nói – Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!

     - Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?

      Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.

       Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đi đường – một người xa lạ 0 đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.

     - Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào – người cha già thì thầm

    - Để mất thêm thời gian nữa à? Chàng trai như muốn nổi đóa lên.

     - Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần – đừng quên điều đó con ạ!

      Anh con trai quay đi mà trong lòng hết sức tức giận.

      Khi họ giúp người nông dân kia kép được chiếc xe khỏi chổ lầy thì đã gần 8 giờ sáng. Đột nhiên, có một ánh sáng hết sức lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. Ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đen.

      - Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. Người cha đoán.

     - Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi. – Người con lầm bầm.

     - Bình tĩnh đi…con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn – ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.

      Khi hai cha con đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:

    - Con đã hiểu những lời bố nói rồi.

         Họ quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa cái thành phố có tên là Hiroshima của Nhật Bản.
<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Sưu tầm.

TIM ĐÁ



Lâu quá rồi không nhắc đến tên anh
Tưởng như đã quên những điều quá cũ
Tình yêu là gì em không còn nhớ rõ
Chỉ nhớ rằng em từng đã yêu anh
Cũng đã lâu không còn tập làm thơ
Ghép mặt chữ đánh vần câu thương nhớ
Gửi về anh thủa ban đầu bỡ ngỡ
Cái vụng về mang giai điệu đầu tiên
Cũng đã lâu không thơ thẩn một mình
Nghe chim hót nhặt lá vàng suy ngẫm
Ôi thói quen cũ sao giờ lạ lẫm
Có phải chăng tất cả quá xa rồi
Cũng đã lâu không còn giận dỗi nhau
Vì những chuyện tầm thường và những điều nhỏ nhặt
Để đêm về nghe bài ca anh hát
Bao dỗi hờn bỗng chốc hóa thương yêu
Cũng đã lâu không ngắm biển xế chiều
Nghe câu chuyện tình yêu thuyền và biển
Thời gian trôi chẳng có gì vĩnh viễn
Thuyền ra đi và biển cứ đợi chờ
Cũng đã lâu không vẽ những giấc mơ
Bằng dịu dàng ngọt hương hoa cỏ
Bằng thì thầm lời tỏ tình của gió
Trong xôn xao hạnh phúc chợt ùa về
Lâu quá rồi… Lâu quá phải không anh
Tình yêu kia chôn vùi trong ký ức
Trở về đời thường với chính em rất thực
Để yêu anh bằng những cái… “lâu rồi”.

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

DƯỜNG NHƯ LÀ NỖI NHỚ



Dường như là nỗi nhớ!
Khắc khoải bước chân người
Có tiếng gió ngang trời
Khẽ khàng rơi chiếc lá...
Dường như là nỗi nhớ!
Ấm tiếng nói nơi nào
Khe khẽ nước mắt trào
Mưa rơi trong lòng vắng...
Kìa tiếng cười văng vẳng
Đang ở gần hay xa?
Cho ta chút nhạt nhòa
Dường như là nỗi nhớ
!

MẸ ƠI!



Con thường sống ngẩng cao đầu mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kì
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con cũng chẳng cúi đầu trước uy nghi

Nhưng mẹ ơi con xin thú thật
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng, chân chất
Con thấy mình bé nhỏ làm sao

Có phải tinh thần mẹ diệu kì soi thấu
Như bay lên vừng sáng cao siêu
Hay bao nỗi buồn xưa nung nấu
Trái tim mẹ hiền đùm bọc đứa con yêu

Trong cơn mê con từ biệt mẹ ra đi
Con muốn đi tận cùng trời đất
Để kiếm tìm tình yêu đẹp nhất
Trong cánh tay con sẽ ôm ghì

Con tìm tình yêu khắp nơi khắp nẻo
Con đập vào các cánh của mỏi rời tay
Con đã van xin như một kẻ ăn mày
Nhưng chỉ nhận những cái nhìn lạnh lẽo

Tìm không thấy tình yêu con trở về với mẹ
Tâm trí chán chê, thân thể rã rời
Con bỗng thấy một tình yêu chân thật
Trong đôi mắt dịu hiền của mẹ - Mẹ ơi!

EM KHÔNG PHẢI QUÊN ĐÂU



Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau
Em xin lỗi những lúc không còn nhớ
Em xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?

Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
Quên mất buồn, quên mất cả tương tư.

Đừng trách em, em không phải thờ ơ
Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !

Anh thấy không, em vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
Anh biết mà, em không phải quên đâu....

THƠ TÌNH CUỐI MÙA ...



Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê,một chút thôi nhưng bỗng cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên
Nhưng sau tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em
Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em đã biết mất anh
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau
Em sẽ buồn nhưng ko giận anh đâu
Em sẽ khóc mà ko hề hờn trách
Sẽ tự lau đi và tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau
Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em
Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em ko thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu.

VẠN KIẾP ĂN NĂN


Không bước vội đời chẳng dài thêm nữa
Tóc pha sương lỗi hẹn với thời gian
Đếm thu muộn ngỡ đông về vội vã
Mấy mùa trăng hoa nở…hoa tàn
Đường lữ thứ ai than đời mộng mị
Gom buồn vui trả lại dấu chân hoang
Quên bình yên lãng du dòng trôi nổi
Trải thiên thu bèo bọt lối đi mòn
Qua mấy độ trăng tròn rồi lại khuyết
Mịt đường dài chân mỏi lối đi quanh
Nhịp luân hồi dập dìu trong hơi thở
Mấy tăng kỳ đạo quả vẫn mong manh
Cơn mưa hạ xóa tan niềm tục lụy
Ngọn đông phong nguồn ái dục triền miên
Hoa xuân nở hoa lòng còn khép hở
Mấy thu rồi ta chẳng chút hồn nhiên
Từ mê muội đến bến bờ thức tỉnh
Biệt trần gian xin khép cửa từ bi
Dòng sinh tử dạt dào trong vọng thức
Mỗi đêm về tập tễnh cõi huyền vi
Tự vô biên tấm thân làm quán trọ
Ai ngờ đâu là biển của buồn vui
Đêm quạnh quẽ ôm trọn vầng cô nguyệt
Thả linh hồn thơ thẩn đến muôn nơi
Vùi khát vọng nhìn hư hao một thuở
Gối chân này xin vạn kiếp ăn năn
Khổ hải thao thao thiện ác còn tuôn chảy
Dòng sông này… thôi chở một vầng trăng.