Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

GỬI MẸ YÊU THƯƠNG


Xuân về tết đến, không phải ngẫu nhiên mà ai cũng nhớ chiếc bánh chưng xanh, ai cũng muốn bày tỏ lòng thành kính tổ tiên, lòng hiếu thảo mẹ cha. Người Việt luôn tự hào về trí tuệ, về giá trị văn hóa tinh thần và một quan niệm nhân sinh - Trời đất vuông tròn trong chiếc bánh chưng xanh.
Với tôi chiếc bánh chưng xanh đã trở thành máu thịt theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

         Mỗi độ xuân về tết đến, tôi mãi thấy mình thơ dại, nhớ thuở ấu thơ ngồi bên bà đốt lửa nấu bánh chưng xanh, đón đợi giao thừa. Bập bùng trong ánh lửa, mấy đứa cháu nhỏ say sưa nghe bà kể chuyện “Lang Liêu”. Chiếc bánh chưng xanh tự ngàn xưa đã giúp Lang Liêu đoạt giải nhất, vượt lên tất cả những sơn hào hải vị quý giá nhất trên đời giành lấy ngôi vua.
Nhớ mãi câu chuyện Lang Liêu, nhớ mãi tuổi ấu thơ, nhớ chiếc bánh chưng xanh của mẹ chất đầy kỷ niệm, mang nặng cuộc sống hiện tại và là đôi cánh tương lai cho tôi bước vào đời.
Ngày còn bé theo cha ra ruộng đi dăm lúa, mẹ bỏ vào giỏ chiếc bánh chưng. Cả quảng đời cấp sách, trong chiếc cặp nhỏ của tôi bao giờ cũng có một ngăn dành cho chiếc bánh chưng của mẹ. Khi bước vào giảng đường đại học, giữa phố phường đầy rẫy những nhà hàng từ bình dân đến sang trọng, tôi đơn lẻ một mình kết bạn cùng chiếc bánh chưng xanh.
Mãi đến tận bây giờ là giáo viên đi làm gần nhà, buổi sáng đến trường tôi vẫn là người bạn vong niên thuở ấy – chiếc bánh chưng xanh.
Tôi nhớ hoài lời Ông nội dặn “Dù nghèo khéo cũng nên danh”. Ông Nội mất rồi, tôi trở thành giáo viên nơi vùng quê nghèo heo hút. Tôi đem chuyện cổ tích đời mình “Chiếc bánh chưng xanh”, kể cho lũ học trò bé bỏng, nghe xong chúng nó khóc vì cảm động. Các đồng nghiệp cũng cảm thông chia sẻ, mẹ tôi người đàn bà nghèo bán bún ở chợ Hải Hòa tần tảo nuôi con ăn học nên người.
Bánh chưng mẹ gói khéo lại ngon, theo cách nói thời thị trường là đã thành “thương hiệu”, nhờ thế mà mẹ tôi người đàn bà nghèo - một mình nuôi ba đứa con trai gái đủ đầy thành “sức dài vai rộng”

           Chiếc bánh chưng là hồn thiêng non nước Việt bốn ngìn năm, người gói bánh phải mang trong mình lòng thành kính tổ tiên ông bà, lòng biết ơn mẹ cha như trời đất mới làm nên chiếc bánh tự thuở “Lang Liêu”.
Tôi khôn lớn từng ngày và mãi mãi không quên chiếc bánh chưng xanh của mẹ.
Mấy vần thơ này con xin dâng tặng mẹ kính yêu:


Con đi khắp nẻo cuộc đời
Chưa buông ra khỏi ngôi nhà tuổi thơ
“Nhà xanh vách lá lạc tre
Gieo đậu trồng hành thả chú lợn con”
***
Chuyện bà chiếc bánh ngày xuân
“Lang Liêu nối nghiệp vua Hùng ngàn sau ...”
***
Mẹ rằng con nhớ chữ “thầy”
Đừng vương toan tính sang giàu đua tranh
Đời nghèo gói bánh chưng xanh
Tảo tần chợ quán nuôi con học hành
***
Tháng năm khôn lớn trưởng thành
Mẹ còn nặng gánh thương con làm thầy
Đường xa vất vả bao ngày
Đói lòng giở bánh mẹ già ra ăn
Đời bà … đời mẹ … đời con
Gói chung chiếc bánh tròn vuông đất trời.

       Mẹ tôi là bà tiên hiền diệu, chiếc bánh chưng xanh là tất cả những phép màu mẹ dành cho tôi.
       Cảm ơn Tết đã cho tôi được viết những lời “Yêu thương mùa xuân” và bày tỏ tấm lòng mình đối với mẹ kính yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét