ĐƯỜNG LÀNG TÔI
Đường làng tôi có chỗ nổi sống trâu
Chỗ lõm ổ gà, trời mưa lầy lội
Đứng ven đường khóm găng bụi chuối
Lối tắt qua vườn sớm tối có nhau.
Đường làng tôi ngõ nhỏ ngoằn ngoèo
Nền cát trắng mịn như da con gái
Mỗi vết chân trần còn kể lại
Chuyện những cuộc đời mộc mạc dân quê.
Dấu chân bác thợ cày chắc khỏe to bè
Đánh trâu ra đồng từ mờ đất
Cô thợ cấy sải bước dài thoăn thoắt
Kẻo kẹt vào mùa nặng gánh trên vai.
Anh đẩy xe đạp từng bước miệt mài
Ngón chân bặm sâu vạch nét ngang trên đất đỏ
Cô gánh nước từng bước cao, bước thấp
Vết rõ vết mờ như trầm bổng tiếng rao.
Những vết chân tan sau trận mưa rào
Xua bớt nỗi nhọc nhằn vất vả
Thợ cấy, thợ cày thêm phút giây thư thả
Thầm ước mùa vàng đầy ắp sân phơi.
Đường làng thêm líu ríu dấu chân vui
Trai gái nồng say đêm trăng hò hẹn
Ven dậu thưa có dấu chân rón rén
Năm ngón xoe tròn, ai ngóng chờ ai.
Ướt đẫm xương đêm dấu chân sóng đôi
Vương câu chuyện tình thì thầm trong gió...
Qua dấu chân đi về lối ngõ
Người xóm giềng thêm hiểu lòng nhau
Đường làng tôi nay đổi khác nhiều
Không thấy rặng cây, tường xây cao ngất
Những mảnh vườn không còn lối tắt
Mỗi mái nhà một khoảng trời riêng.
Đường làng tôi xây mới từng ngày
Hết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau. !
Chỗ lõm ổ gà, trời mưa lầy lội
Đứng ven đường khóm găng bụi chuối
Lối tắt qua vườn sớm tối có nhau.
Đường làng tôi ngõ nhỏ ngoằn ngoèo
Nền cát trắng mịn như da con gái
Mỗi vết chân trần còn kể lại
Chuyện những cuộc đời mộc mạc dân quê.
Dấu chân bác thợ cày chắc khỏe to bè
Đánh trâu ra đồng từ mờ đất
Cô thợ cấy sải bước dài thoăn thoắt
Kẻo kẹt vào mùa nặng gánh trên vai.
Anh đẩy xe đạp từng bước miệt mài
Ngón chân bặm sâu vạch nét ngang trên đất đỏ
Cô gánh nước từng bước cao, bước thấp
Vết rõ vết mờ như trầm bổng tiếng rao.
Những vết chân tan sau trận mưa rào
Xua bớt nỗi nhọc nhằn vất vả
Thợ cấy, thợ cày thêm phút giây thư thả
Thầm ước mùa vàng đầy ắp sân phơi.
Đường làng thêm líu ríu dấu chân vui
Trai gái nồng say đêm trăng hò hẹn
Ven dậu thưa có dấu chân rón rén
Năm ngón xoe tròn, ai ngóng chờ ai.
Ướt đẫm xương đêm dấu chân sóng đôi
Vương câu chuyện tình thì thầm trong gió...
Qua dấu chân đi về lối ngõ
Người xóm giềng thêm hiểu lòng nhau
Đường làng tôi nay đổi khác nhiều
Không thấy rặng cây, tường xây cao ngất
Những mảnh vườn không còn lối tắt
Mỗi mái nhà một khoảng trời riêng.
Đường làng tôi xây mới từng ngày
Hết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau. !
:...Đường làng tôi xây mới từng ngày
Trả lờiXóaHết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau. !"
Cảm ơn bạn! Đây cũng chính là những xúc cảm của tôi khi hay tin con đường làng yêu thương đang được bê tông hoá. Rặng tre bên con hói ngược ôm dọc theo đường làng đã biến mất! Nhờ rặng tre ấy mà ngày xưa, khi làng chưa có điện mỗi khi từ nhà nội(xóm thượng) về thăm nhà ngoại (xóm trung) tôi thường ngẩng mặt nhìn lên côi đọt tre mà đi,nhữn bến nước nằm cạnh khóm tre,những rớ cá bên bến nhỏ...
Rặng tre mà mỗi khi tâm hồn dể xúc cảm của những đứa con tha hương, khi một thoáng nhớ về quê nhà chợt nghe thì thầm trong sâu thẳm:
" Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều...!"
Cảm ơn bạn.
Tôi may mắn có được tuổi thơ thật đẹp và đáng nhớ tại làng quê hiền hoà, yêu dấu. Cùng tâm trạng của những người xa xứ, tôi vẫn luôn thương nhớ làng quê. Những buổi trưa hè, những ngày cuối năm, chiều 30 tết, nỗi nhớ càng nhân lên gấp bội,trong giấc mơ tôi vẫn thấy làng quê với luỹ tre xanh,dòng sông hiền hoà,bến sông xưa,...
Trả lờiXóaXin cám ơn những hình ảnh, những bài thơ, những bài viết về làng quê.