Tuổi thơ tôi gắn liền với con sông Ô Lâu
thân thương, Nhớ cái tuổi ngây thơ ngày xưa mà đến hôm nay mỗi khi nghĩ vế nó
tôi lại suy nghĩ rồi cười một mình về những niềm vui và nỗi buồn ngày xưa ngay
chính con sông này.
Ông Nội tôi thường ngồi vót tre đan thúng
và kể cho chị em tôi nghe về chuyện ngày xưa Ông Bà ta làm bến ngã Ba. Tôi còn
nhớ như in lời ông kể: Kinh tế lúc đó ở quê tôi còn khó khăn lắm, Cái ăn còn
chưa đủ huống chi góp tiền mà xây thành,
xây bến. Nhưng nhu cầu bức thiết, cảnh sinh hoạt của con dân địa phương ngày
càng thúc đẩy mọi người góp công, góp của vào để xây bến.
Vốn quê tôi chỉ có
bến Ngã Ba là nơi sinh hoạt chính của toàn con dân trong làng, Bao quanh làng
là một con hói chảy ra ruộng, Mùa nước lụt nó chảy mạnh ra ruộng thì còn có nơi
mà giặt dũ (vì mùa này nước chảy mạnh và trong hơn),Mùa hè về con hói quê tôi
thật ít ỏi, con nít 7 tuổi cũng lội qua kênh mà không ướt đũng, Mùi nước thì
không tưởng tượng, Trâu bò sau một ngày nhẫn nha gặm cỏ cũng ùa về hói mà tắm,
màu nước thật không tưởng tượng nổi, nơi đen xì, nơi vàng như đóng phèn hàng
thế kỷ, thế mà chình nguồn nước đó lại là nguồn quý giá cho nông nghiệp làng
tôi đấy các bạn ạ! Nước quý giá với quê tôi là thế.
Quê tôi đã có công
trình làm giếng đào và lọc phèn cho từng hộ gia đình năm 1999 nhưng cũng không
sao sánh được với dòng nước Ô Lâu, Bà Nội tôi thường nói nấu nước chè với nước
sông nó xanh ngắt và ngon thiệt, Nấu nước chè với nước giếng nó đỏ lòm lòm và
uống ơn ởn không ngon chút mô hết.
Những người con gái
quê tôi đảm đan lắm cơ, Muốn có chồng phải biết gánh nước những nơi sạch ở bến
ngã ba. Nhắc lại chuyện xưa có Bác Em(Vợ Ôn Thai) tâm sự, Con gái An Thơ lên
Hưng Nhơn lấy chồng không biết đi gánh nước chỗ mô hết, Con gái An Thơ sướng
lắm, con sông xanh mát bốn mùa nên từ khi nhỏ đến khi lấy chồng mới biết đi
gánh nước, Bác kể “ Lần đầu tiên gánh đôi triên giống mà chảy nước mắt, Nhà
chồng ở xa bến mà đi gánh thì nặng quá trời, 2 cái thùng thì lũng chảy trước
chảy sau, gánh lên tới nhà còn lại ít nước,mà cái lu thi to gánh hoài gánh mãi
cũng không thấy đầy. Có cái đòn triên còn đở nhà khó khăn lấy cái đòn sóoc gánh
lúa nó chẳng có điểm tựa cho đôi giống gánh rót lên rớt xuống mấy lần mới quen”.
Nhiều bà mẹ ở quê tôi khi nhắc đến chuyện
gánh nước sớm và gánh nước tối ai cũng tranh nhau kể chuyện làm dâu ngày xưa.
Gánh nước buổi sáng nước rất trong lành nhưng phải thức dậy thật sớm khi chưa
có mặt trời thì đúng là nhất,các buổi con lại thì nhớp lắm.ở quê tôi mở mắt là
người đi giặt đông cả bến, chen chúc nhau ai đến trước ai đến sau. Cái nghèo nó
làm cho con người cũng bận rộn với công việc đồng án “ Bán mặt cho đất, bán
lưng cho trời” quanh năm.
Cái bến ngã ba cũng là nơi lý tưởng cho trẻ
con chúng tôi tắm mát suốt ngày, Tụm năm tụm bảy tắm rồi chơi trò lặn tìm đá, năm
mười, 12 giờ rùa nổi,bắt hến, bắt ốc suốt ngày không biết mệt mỏi, Nhóm bạn tôi
có đứa tắm đến tím cả mặt, tay chân móp cả mà cũng không chịu lên bờ. Tôi còn
nhớ ngày đó bến ngã ba cạn lắm đi ra đến giữa dòng mà cũng chỉ tời ngang cổ,
chúng tôi trai gái thi nhau bơi qua bờ làng Hòa Viện, có đứa nhát gang lúc nào
cũng ôm khư khư cái phích 5 lít đựng nước rồi cũng bơi qua bên đó cho bằng bạn
bằng bè. Mỗi lần có ai lạ về quê chơi, anh em quê tôi nổ mới biết : “Anh có
biết tắm sông không? ở quê em đi tắm mà vào đến Huế lận”.hihi
Nằm cạnh bến ngã Ba quê tôi cũng chính là
nơi đưa đò của nhà Ông Xích chuyên chèo đò chở khách qua sông,Tiếng gọi đò,
Cảnh con người tấp nập, vội vã qua sông trên những chuyến đò,càng làm cho cảnh
đẹp nên thơ buổi chiều tà thật tuyệt.
Cảnh buổi chiều quê tôi nhộn nhịp với cái
bến ngã ba này lắm, Cha chở con, Ông dẫn cháu, bọn trẻ tan học, bắn bi… đi tắm
đông nghịt người. Các bà mẹ, các O đi rữa rau lo cho buổi cơm chiều.
Bây giờ khác xưa
nhiều lắm. Những hình ảnh ngày xưa bây giờ chỉ còn là ký ức mà thôi các bạn ạ.
Bến Ngã Ba bữa nay cảnh người gánh nước, tắm giặt không còn nữa. Kinh tế phát
triển đòi hỏi con người cũng phát triển theo xu thế hiện đại.
Từ ngày làng tôi có
nơi họp chợ cũng là ngày Bến Ngã Ba đã bị quên dần trong tâm thức của mỗi người
dân quê tôi, Rát thải chính là vấn đề nhức nhối của cả làng, Nhiều phiên họp,
nhiều kế hoạch được đạt ra nhưng không làm sao thoát khỏi cảnh rát thải tràn
lang. Năm 2004 Uỷ Ban Nhân Dân xã Hải Hòa đã mạnh dạn làm công trình cung cấp
nước sạch cho hai thôn Hưng Nhơn và Thôn An Thơ, dần dần cảnh sinh hoạt của mọi
người được cải thiện tốt hơn và Bến Ngã Ba lại không còn nữa vì dòng sông quá
bẩn.
Nhờ chính sách của
Nhà nước nên năm 2000 quê tôi đã có chiếc cầu nối liền hai xã Hải Hòa và Xã
Phong Bình. Hình ảnh người đưa đò cũng từ ngày đó không còn được nhìn thấy nữa.
Tôi đã sống là gần
gủi bến Ngã Ba từ ngày Bố Mẹ tôi mở cái quán nhỏ ngay cạnh bến. Những buổi
chiều đông vui đã tắt, những buổi sớm gánh nước của mọi người cũng đi vào quá
khứ từ lúc nào.
Hình ảnh Bến Ngã Ba
đã lùi lại phía sau tất cả chỉ còn lại những tảng đá đầy rong rêu, những bậc
cấp đã mòn và cũ kỷ, dòng nước đen ngàu, người không lai vãng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét