Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

BỘ SIU TẬP

KHI THẦY VỀ NGHỈ HƯU
Khi trống trường nằm ngủ suốt mùa ve
Cây phượng già đỏ hoe màu tươi trẻ
Cuối sân trường tiếng xì xào to nhỏ
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Tôi nao nức bước vào trường tiểu học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường vắng người xưa
Và nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Tôi muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
NT3

TRƯỜNG EM THÊM MỚI

Năm xưa phòng cấp bốn
Nay đã xây cao tầng
Năm xưa đầy mưa lũ
Nay rốn lũ thêm phòng.

Những ngày xưa vất vả
Mùa lũ theo nhau về
Trường em bao buồn khổ
Lo từng buổi học bù.

Hôm nay đã khác rồi
Nhờ cấp trên giúp đỡ
Có những đóa hoa hồng
Tặng trường mới rốn lũ.
NT3

HẢI HÒA MÌNH THƯƠNG
Cổng trường tuy nhỏ mà xinh 
Tường rêu cổng sắt , dưới hình hoa văn
Bước vào thoang thoảng hương hoa 
Trời cao xanh ngắt , mây là là bay.


Râm râm bóng mát hàng cây 
Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào . 
Xa xa hoa sửa vẫy chào 
Phượng hồng thấp thoáng thì thào gọi thương.


Cùng nơi khắp chốn sân trường 
Học sinh đùa giỡn, thân thương chuyện trò 
Người nói nhỏ, kẻ nói khá to 
Xôn xao tiếng hát, tiếng hò du dương.


Vọng xa nghe tiếng giảng đường 
Bao la trang trải tình thương cô thầy 
Dạo quanh xa đó gần đây 
Nơi đâu đẹp nhất Hải Hòa mình thương.
NT3

CÔ GIÁO TRƯỜNG LÀNG
Sân trường như khoảng trời vuông
Áo em trắng nõn nhẹ vương mây chiều
Cặp môi xinh, mảnh trăng treo
Dịu hiền giữa những chòm sao- mắt trò
Long lanh, trong sáng, ngây thơ
Quây quần như dải ngân hà bên em
Mỗi ngày nắng mới bừng lên
Khoảng trời vuông ấm lời em giảng bài
Nghe như quá khứ xa xôi
Vọng về từ thuở đất trời hồng hoang
Triệu năm lật mở từng trang
Sâu trong con chữ, mênh mang lẽ đời
Vượt thời gian đến tương lai
Mở ra bát ngát chân trời ước mơ
Từ trong ánh mắt trẻ thơ
Đã như thấy cả tiền đồ nước non
Sân trường – một khoảng trời con
Em là tia nắng góp nên mùa vàng.
NT3

MỘT VÉ VỀ QUÊ
Cho tôi một vé về quê hương
Trên đường chân lý phủ rêu tường
Hoa đồng nội nở màu trắng áo
Em gái hái hoa một buổi chiều.

Cho tôi gặp lại mẹ thương yêu
Tóc trắng pha sương, bước gập ghềnh
Quan gánh trên vai, khang tiếng gọi
Cho tôi vững bước đến tương lai.

Cho tôi gặp lại người cha yêu
Quần áo nhăn nheo, bùn vương áo,
Sương sớm đường cày cha chẳng ngại
Mưa, nắng bao ngày sạm màu da.

Cho tôi đi lại chiếc cầu xưa
Gập ghềnh, cong queo vẫn thường tình
Dưới nước, trên khô màu tre cháy
Phơi mình đứng mãi vẫn hiên ngang.

Cho tôi tắm mát ở dòng lâu
Tụm năm, tụm bảy thi nhau lặn
Buổi chiều xế bóng Ông dẫn cháu
Bà tôi quan gánh, rửa rau cơm chiều.
Một vé về quê có đủ không???

NT3

CÔ TÔI

    Kính tặng cô giáo Nguyễn Thị Hoàn
Như con thuyền nhỏ trên sông
Ngày ngày đưa khách xuôi dòng khách đi
Như tán lá rợp bóng che
Bốn mùa đông lạnh nắng hè cho ai?

Cuộc đời dạy học cô tôi
Đổi thay ba chục năm trời không thay
Với đàn em nhỏ thơ ngây
Niềm vui sưởi ấm lòng cô sớm chiều.

Thế rồi một sớm cô sầu
Cây khô lá rụng, cảnh chiều buồn hiu
Sờ lên vầng trán nhăn nheo
Cuộc đời cô đã xế chiều rồi chăng?

Dẫu sao cô muốn tin rằng
Đời cô gương sáng tháng năm mãi ngời.

NT3

MÁI TRƯỜNG TUỔI THƠ


Tôi lại bước trên đoạn đường thuở bé
Mỗi khi hè hàng phượng vĩ đơm bông
Những kỷ niệm một thời đi học
Về lại trong tôi náo nức vô cùng

Đây rồi bạn mái trường xưa yêu mến
Mười lăm năm đã đổi khác xưa
Mái ngói đỏ đã ngã màu năm tháng
Những tầng cao xây mới khác xưa nhiều.

Mái trường tuổi thơ ơi
Tôi biết nói gì đây nhỉ?
Nơi khởi điểm của tình yêu và ước mơ tôi đó
Ơi hàng phượng tháng sáu về rực rỡ
Tôi muốn mình sống lại với ngày xưa.

NT3

ĐẾN NHÉ NGƯỜI ƠI


Mời bạn về Hải Hòa quê tôi
Có dòng Ô lâu biếc xanh trải rộng
Hai bên đường hàng tre xanh soi bóng
Nắng vui trãi dài,lá cũng hát lao xao

Hoa cỏ hân hoan tung cánh đón chào
Hương đồng nội quyện vào làn gió thoảng
Đất đỏ xưa thay rồi, đường trãi nhựa
Thẳng tắp xóm làng, ruộng lúa quê tôi

Bạn có về chăng để thấy quê tôi!
Đang đổi mới vươn mình như sức trẻ
Hàng tre xanh khi xưa ta còn bé
Cỗi cằn rồi vẫn đủ sức chở che...

Ngoài tre xanh còn có những bờ đê
Năm tháng chiến tranh kết thành đồn luỹ
Bảo bọc quê tôi những ngày đánh Mỹ
Bám đất giữ làng đâu chỉ có người dân...

Thương người mẹ quê năm tháng tảo tần
Thời đạn lữa đạn sức già gầy yếu
Nhưng trái tim người ai cũng hiểu
Chan chứa dạt dào với những thương yêu

Bạn cùng tôi thăm đồng lúa phì nhiêu
Đất  mỡ màng nên vụ mùa nhiều gạo...
Dẫu có lúc trời giận hờn gây bão lũ
Hạt muối chén cơm sau trước vẫn đậm tình

Nắng nơi này đẹp lắm buổi bình minh
Óng ả vàng hòa mình vào cây lá
 Bạn đến nhé! dẫu có nhiều xa lạ…
Có thế nào rồi bạn cũng mến yêu...

Tôi sẽ đưa bạn đi  đây đó thật nhiều
Tắm sông xanh thăm chiếc cầu vừa mới bắc
Thăm trường lớp tôi đổi mới từng ngày
Níu chân người những lữ khách đường xa...


Về đây Bạn nghe tiếng hát ca
Giọng Hải Hòa âm trầm sâu lắng lạ
Trai thanh nữ tú luôn sâu đậm
Nhưng lòng người cũng muối mặn gừng cay

Hãy về cùng Tôi nhé bạn thân ơi
Bao tháng năm ở nơi này quê tôi đợi
Như dáng liễu rũ mình mời gọi Bạn
Nghiêng mái tóc dài chờ hãy đến nhé người ơi!
NT3


CHẮP CÁNH ƯỚC MƠ


          Em khao khát có được tình cha, em mong muốn có được tình mẹ. Nhưng có lẽ điều khao khát đó sẽ như những gợn sóng xa khơi không bờ bến, không có ngày hi vọng vào bờ…
             Xuôi theo dòng sông Ô Lâu hiền hòa thơ mộng, Về với Trường Tiểu học Hải Hòa, ta bắt gặp bóng dáng của một cô bé ngây ngô, khờ khạo. Vâng! Có lẽ em đã lớn hơn vài tuổi so với các bạn cùng lớp, đó chính là Cái Thị Bích học sinh lớp 5a của trường.
          Em sinh ra trong một hoàn cảnh đặc biệt. Mẹ em là một phụ nữ không được bình thường như bao phụ nữ khác. Sau một lần lang thang đâu đó bị người ta dụ dỗ để ròi em đến với cuộc đời này trong vòng tay già nua, nghèo khổ của bà ngoại với những giọt nước mắt mặn, chát, chua, cay của người đời. Tuổi thơ của em lớn lên bên luống rau, giàn bí của ngoại, quanh quẩn với chú chó, đàn gà. Dường như em đã tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Không biết có phải em đã mặc cảm với hoàn cảnh của mình hay em là một đứa bé chậm phát triển trí tuệ. Có lẽ cả hai! Những ngày đầu em đến với ngôi trường Tiểu học em đã khép chặt lòng mình chẳng bao giờ giao tiếp gì với thầy cô bạn bè. Lúc nào trên gương mặt em cũng ẩn chứa đôi mắt ngây dại, một nỗi niềm riêng biệt. Ngày ngày với những bước chân lẽ loi trên con đường từ nhà đến trường. Rồi bộ áo quần đồng phục hôm nay, hôm qua và ngày mai vẫn thế. Chính vì vậy việc học tập của em rất khó khăn. Tuy nhiên với tấm lòng và tình thương của quý thầy cô giáo nơi đây và đặc biệt là được sự giúp đỡ của của Chương trình Phát triển vùng huyện Hải Lăng mà giờ đây em đã hòa mình được với bạn bè, thầy cô và em đã làm được nhiều điều có ý nghĩa với cuộc đời. Trao đổi với cô giáo chủ nhiệm của em. Khi nghe chúng tôi hỏi: Nhờ đâu mà Bích  thay đổi nhiều đến thế? Môi cô điểm một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Bích cô cho biết: “… Ngày đó giúp Bích hòa đồng được với bạn bè cũng lắm lúc gian nan. Nhiều lúc tưỡng chừng như bõ ngõ. Nhưng được sự quan tâm của lãnh đạo nhà trường, sự giúp đỡ của đồng nghiệp và các em học sinh- bạn học của Bích. Đồng thới cũng may mắn thay năm đó Chương trình Tầm nhìn Thế giới huyện Hải Lăng hổ trợ thành lập Đôi bạn cùng tiến. Áp dụng những phương pháp đó, thế là Bích có một người bạn thân cùng học, cùng chơi, cùng đền trường. Ban đầu Bích còn rụt rè, e ngại nhưng dần dần rồi cũng quen được một bạn, hai bạn và nhiều bạn. Nhờ đó mà Bích biết làm toán, biết đọc bài và đặc biệt em đã biết nói lới cám ơn đén với mọi người…” Có được kết quả như vậy không phải ngày một ngày hai mà phải mất một thời gian rất dài. Vui hơn nữa là được biết Chương trình Tầm nhìn Thế giới Hải Lăng tặng cho em một chiếc xe đạp để từ đây em có một phương tiện đi lai thuận lợi hơn. Đỡ đần bà trong hôm sớm- người vừa làm bà, làm mẹ, làm bố của em.  Thế là em không còn lẽ bóng trên con đường quen thuộc ấy nữa. Em đã biết đạp xe. Đạp trên chính đôi chân của mình, đạp mọi khó khăn để vượt lên chính mình. Ngồi trò chuyện với em, Bích tâm sự: “ Em có ước muốn bà ngoại lúc nào cũng được mạnh khỏe và mẹ em nhận ra em là con gái của mẹ”. Một ước mơ tưởng chừng như đơn giản nhưng thật cao cả biết bao.

           Bên trong khuôn mặt non nớt kia là một tâm hồn bé bỏng, dễ bị tổn thương. Chúng ta hãy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em để nâng em lên, cho em một niềm tin vào cuộc sống để em thực hiên được ước mơ của mình.